" Nếu đã yêu một ai nào đó thực lòng , đừng bao giờ nghi ngờ vì nghi ngờ sẽ giết chết niềm tin . "
Sự hiểu lầm có thể làm cho con người ta mất đi vĩnh viễn 1 thứ gì đó mà ta rất yêu quý, để rồi, khi nhận ra thì đã quá muộn… Có
một chàng trai đã gấp 1.000 con hạc giấy tặng người anh yêu. Mặc dù lúc
đó anh chỉ là một nhân viên quèn trong công ty, tương lai chẳng có vẻ
gì sáng lạn nhưng họ vẫn luôn rất hạnh phúc bên nhau. Rồi cho đến một
hôm người yêu của anh nói rằng nàng sẽ đi Paris, sẽ không bao giờ còn
có dịp gặp lại anh nữa. Nàng rất lấy làm tiếc về điều này và an ủi chàng
rằng rồi nỗi đau của chàng cũng sẽ trở thành dĩ vãng. Hãy để cho nó ngủ
yên trong ký ức của mỗi người. Chàng trai đồng ý nhưng trái tim tan
nát. Anh lao vào làm việc quên cả ngày đêm, cuối cùng anh đã thành lập
được công ty của riêng mình. Nó không chỉ giúp anh vươn đến những điều
mà trước đây vì thiếu nó mà ngưới yêu đã rời bỏ anh, nó còn giúp anh xua
đuổi khỏi tâm trí mình một điều gì đó của những tháng ngày xưa cũ. Một
ngày mưa tầm tã, trong lúc lái xe, chàng trai tình cờ trông thấy một
đôi vợ chồng già cùng che chung một chiếc ô đi trên hè phố. Chiếc ô
không đủ sức che cho họ giữa trời mưa gió. Chàng trai nhận ngay ra đó là
cha mẹ của cô gái ngày xưa. Tình cảm trước đây anh dành cho họ dường
như sống lại. Anh chạy xe cạnh đôi vợ chồng già với mong muốn họ nhận ra
anh. Anh muốn họ thấy rằng anh bây giờ không còn như xưa, rằng anh bây
giờ đã có thể tự mình tạo dựng một công ty riêng, đã có thể ngồi trong
một chiếc xe hơi sang trọng. Vâng, chính anh, chính người mà trước đây
con gái họ chối từ đã làm được điều đó. Đôi vợ chồng già cứ lầm lũi
bước chậm rãi về phía nghĩa trang. Vội vàng, anh bước ra khỏi xe và đuổi
theo họ. Và anh đã gặp lại người yêu xưa của mình, vẫn với nụ cười dịu
dàng, đằm thắm nàng từng đem đến cho anh, đang dịu dàng nhìn anh từ bức
chân dung trên bia mộ. Cạnh cô là món quà của anh, những con hạc giấy
ngày nào. Đến lúc này anh mới biết một sự thật: nàng đã không hề đi
Paris. Nàng đã mắc phải căn bệnh ung thư và không thể qua khỏi. Nàng đã
luôn tin rằng một ngày nào đó anh sẽ làm được nhiều việc, anh sẽ còn
tiến rất xa trên bước đường công danh. Và nàng không muốn là vật cản
bước chân anh đến tương lai của mình. Nàng mong ước cha mẹ sẽ đặt những
con hạc giấy lên mộ nàng, để một ngày nào đó khi số phận đưa anh đến gặp
nàng một lần nữa, anh có thể đem chúng về bầu bạn.
Chàng trai bật khóc.
Chúng
ta cũng vậy, như chàng trai kia, cũng chỉ nhận ra giá trị lớn lao về sự
có mặt của một người mà cuộc đời đã ban tặng cho cuộc sống của chúng ta
khi một sáng mai thức giấc, người ấy đã không còn ở bên ta nữa. Có thể
họ đã chẳng yêu bạn như cách mà bạn mong đợi ở họ nhưng điều này không
có nghĩa rằng họ không dâng hiến tình yêu của họ cho bạn bằng tất cả
những gì họ có.
Một
khi bạn đã yêu, bạn sẽ mãi mãi yêu. Những gì trong tâm trí bạn có thể
sẽ ra đi, nhưng những gì trong tim bạn thì mãi mãi ở lại.
Attachments:
Thể loại: Blog |
Xem qua trang tìm kiếm: 531 |
Đăng bởi: cnktd |
Ngày đăng bài: 01.04.2011
| Ý kiến phản hồi (0)
Nếu bạn đang yêu , bạn hãy đọc câu chuyện này và nghĩ đến tương lai !
Nếu bạn đã từng yêu , khi đọc câu chuyện này hãy mỉn cười về quá khứ !
Đây là một câu chuyện đã từng được đăng trên rất nhiều Blog . Bạn hãy đọc và cảm nhận...
Thành
phố nhỏ yên tĩnh và xinh đẹp, hai người yêu đắm say, mỗi bình minh đều
đến bờ biển ngắm mặt trời mọc, và mỗi chiều đi tiễn bóng tà dương ở bãi
cát. Dường như những ai đã gặp đôi tình nhân đều nhìn theo với ánh mắt
ngưỡng mộ.
Một ngày, sau vụ đâm xe, cô gái trọng thương im lìm nằm lại trên chiếc giường bệnh viện, mấy ngày đêm không tỉnh lại.
Buổi
sáng, chàng trai ngồi bên giường tuyệt vọng gọi tên người yêu đang vô
tri vô giác; đêm xuống, chàng trai tới quỳ trong giáo đường nhỏ của
thành phố, ngước lên thượng đế cầu xin, mắt không còn lệ để khóc than.
Một
tháng trôi qua, người con gái vẫn im lìm, người con trai đã tan nát
trái tim từ lâu, nhưng anh vẫn cố gắng và cầu xin hy vọng. Cũng có một
ngày, thượng đế động lòng.
Thượng
đế cho chàng trai đang gắng gượng một cơ hội. Ngài hỏi: "Con có bằng
lòng dùng sinh mệnh của con để đánh đổi không?" Chàng trai không chần
chừ vội đáp: "Con bằng lòng"
Thượng
đế nói: "Ta có thể cho người con yêu tỉnh dậy, nhưng con phải đánh đổi
ba năm hoá chuồn chuồn, con bằng lòng không?" Không chần chừ chàng trai
vội đáp: "Con bằng lòng"
Buổi sáng, cánh chuồn rời Thượng đế bay vội vã tới bệnh viện, như mọi buổi sáng. Và cô gái đã tỉnh dậy!
Chuồn chuồn không phải người, chuồn chuồn không nghe thấy người yêu đang nói gì với vị bác sĩ đứng bên giường.
Khi người con gái rời bệnh viện, cô rất buồn bã. Cô gái đi khắp nơi hỏi về người cô yêu, không ai biết anh ấy đã bỏ đi đâu.
Cô
ấy đi tìm rất lâu, khi cánh chuồn kia không bao giờ rời cô, luôn bay
lượn bên người yêu, chỉ có điều chuồn chuồn không phải là người, chuồn
chuồn không biết nói. Và cánh chuồn là người yêu ở trước mắt người yêu
nhưng không được nhận ra.
Mùa
hạ đã trôi qua, mùa thu, gió lạnh thổi những chiếc lá cây lìa cành,
cánh chuồn không thể không ra đi. Vì thế cánh rơi cuối cùng của chuồn
chuồn là trên vai người con gái.
Tôi
muốn dùng đôi cánh mỏng manh vuốt ve khuôn mặt em, muốn dùng môi khô
hôn lên trán em, nhưng thân xác quá nhẹ mỏng của chuồn chuồn cuối cùng
vẫn không bị người con gái nhận ra.
Chớp
mắt, mùa xuân đã tới, cánh chuồn cuống cuồng bay trở lại thành phố tìm
người yêu. Nhưng dáng dấp thân quen của cô đã tựa vào bên một người con
trai mạnh mẽ khôi ngô, cánh chuồn đau đớn rơi xuống, rất nhanh từ lưng
chừng trời.
Ai
cũng biết sau tai nạn người con gái bệnh nghiêm trọng thế nào, chàng
bác sĩ tốt và đáng yêu ra sao, tình yêu của họ đến tự nhiên như thế nào,
và ai cũng biết người con gái đã vui trở lại như những ngày xưa.
Cánh
chuồn chuồn đau tới thấu tâm can, những ngày sau, chuồn chuồn vẫn nhìn
thấy chàng bác sĩ kia dắt người con gái mình yêu ra biển xem mặt trời
lên, chiều xuống đến bờ biển xem tà dương, và cánh chuồn chỉ có thể
thỉnh thoảng tới đậu trên vai người yêu, chuồn chuồn không thể làm gì
hơn.
Những thủ thỉ đắm say, những tiếng cười hạnh phúc của người con gái làm chuồn chuồn ngạt thở.
Mùa
hạ thứ ba, chuồn chuồn đã không còn thường đến thăm người con gái chàng
yêu nữa. Vì trên vai cô ấy luôn là tay chàng bác sĩ ôm chặt, trên gương
mặt cô là cái hôn tha thiết của anh ta, người con gái không có thời
gian để tâm đến một cánh chuồn đau thương, cũng không còn thời gian để
ngoái về quá khứ.
Ba
năm của Thượng đế sắp chấm dứt. Trong ngày cuối, người yêu ngày xưa của
chuồn chuồn bước đến trong lễ thành hôn với chàng bác sĩ.
Cánh
chuồn chuồn lặng lẽ bay vào trong nhà thờ, đậu lên vai người mà anh
yêu, chàng biết người con gái anh yêu đang quỳ trước Thượng đế và nói :
"Con bằng lòng!". Chàng thấy người bác sĩ lồng chiếc nhẫn vào tay người
con gái. Họ hôn nhau say đắm ngọt ngào. Chuồn chuồn để rơi xuống đất một
hạt lệ đau đớn.
Thượng đế hỏi: "Con đã hối hận rồi sao?" Chuồn chuồn gạt hạt lệ nói: "Con không!"
Thượng đế hài lòng nói: "Nếu vậy, từ ngày mai con có thể trở thành người được rồi!"
Chuồn chuồn soi vào hạt nước mắt nhỏ, chàng lắc đầu đáp: " Hãy để con cứ làm chuồn chuồn suốt đời…"
Yêu
một người không phải là nhất định phải có được họ. Nhưng đã có được một
người thì hãy cố yêu lấy họ …. Có cánh chuồn nào trên vai bạn không ?
04.09.2010
Written by toantrungsvp
On Blog : lovelandsvietnam.wordpress.com
Attachments:
Thể loại: Blog |
Xem qua trang tìm kiếm: 574 |
Đăng bởi: cnktd |
Ngày đăng bài: 01.04.2011
| Ý kiến phản hồi (2)
Chia tay đi! Em không thể ngờ mọi chuyện thay đổi nhanh đến vậy. Anh thay đổi hay em thay đổi? Em cố gắng để vun đắp tình yêu của chúng ta để rồi bây giờ thì sao hả anh. Em không muốn có một kết thúc như thế. Một tháng nay anh đã không còn nhắn tin cho em thường xuyên với những câu nói ngọt ngào quan tâm đến em như khi ta bắt đầu yêu nhau. Một ngày không nhận được tin nhắn trả lời của anh là một ngày dài… dài lắm trong em, anh có biết?
Anh không thể ngờ em lại dứt khoát đến thế. "Chia tay đi!" vậy là hết? Là kết thúc tất cả? Em thay đổi nhiều lắm,
Em không thể ngờ mọi chuyện thay đổi nhanh đến vậy. Anh thay đổi hay em thay đổi? Em cố gắng để vun đắp tình yêu của chúng ta để rồi bây giờ thì sao hả anh. Em không muốn có một kết thúc như thế. Một tháng nay anh đã không còn nhắn tin cho em thường xuyên với những câu nói ngọt ngào quan tâm đến em như khi ta bắt đầu yêu nhau. Một ngày không nhận được tin nhắn trả lời của anh là một ngày dài… dài lắm trong em, anh có biết?
Anh không thể ngờ em lại dứt khoát đến thế. "Chia tay đi!" vậy là hết? Là kết thúc tất cả? Em thay đổi nhiều lắm, không còn là cô gái uỷ mị dịu dàng như xưa, em đanh đá hơn và cứng rắn hơn. Nhưng điều đó khiến anh cảm thấy em đang dần ra xa anh. Có lẽ anh thật ích kỷ khi muốn em mãi là cô bé yếu đuối nằm trong vòng tay anh che chở, có thể anh thật tham lam khi muốn em dành thời gian cho anh nhiều hơn, có lẽ anh thật kiêu hãnh khi muốn người níu kéo cuộc tình của chúng ta phải là em.
Em biết anh thích thể hiện, em biết anh sĩ diện và kiêu hãnh, từ trước đến giờ em luôn làm vừa lòng anh tất cả. Anh không quan tâm đến em, em khóc. Anh đi với một cô bạn khác, em ghen. Anh nói chia tay, em là người níu kéo. Nhưng anh ạ, em đã không còn đủ sức chịu đựng những điều như thế. Và một tháng trước khi chia tay anh đã dạy cho em cách sống một mình không có anh bên cạnh. Em đã quen với điều đó, mạnh mẽ hơn và dứt khoát hơn, em có thể nói chia tay mà không hối hận.
Bây giờ em đang nghĩ gì? Còn anh… sẽ bắt đầu một cuộc sống không em đây...
Ngày thứ 1 :
Anh vẫn đi chơi với đám bạn, anh cười nói vui vẻ như chưa từng xảy ra điều gì. Anh cảm thấy mọi việc vẫn diễn tiến rất bình thường, như một ngày bận rộn và không gặp được em, chỉ thế thôi! Anh tự nghĩ không biết em có đang nhớ đến anh như những ngày trước em nhắn tin hỏi anh đang làm gì không. Không biết em có khóc nhiều như những cuộc cãi vả của chúng ta ngày trước không.
Ngày thứ 2 :
Em không buồn nhiều, điều đó làm em thấy lạ, lạ vì sự thay đổi của chính mình. Có lẽ những người bạn thân đã dạy em cách mạnh mẽ như thế, em vẫn hạnh phúc vì em không bị bỏ rơi một mình, những người bạn luôn bên cạnh an ủi và động viên em, chọc em cười và không để em khóc. Hai ngày rồi, mỗi thứ vẫn bình thường thôi, vẫn là những ngày không tin nhắn, không gặp nhau, không một lời hỏi thăm, nó đã quá quen thuộc và em không bị mất thăng bằng khi mọi chuyện diễn ra như thế.
Ngày thứ 3 :
Anh cảm nhận cuộc sống của mình đang trống trải và thiếu vắng điều gì đó. Không còn những tin nhắn vào buổi sáng, em chúc anh một ngày mới tốt lành nữa, không còn nhìn thấy em cười và mái tóc em bồng bềnh bay trong gió khi em đứng trước cửa nhà anh, lúc đó em thật đẹp và đáng yêu như một thiên thần. Sao bỗng nhiên anh nhớ em quá, heo con ngốc nghếch của anh ơi.
Ngày thứ 4 :
Hôm nay em chạy xe trên những con đường quen thuộc của chúng ta, bao nhiêu kỉ niệm tràn về làm tim em chợt nhói. Em đang phải đối diện với một sự thật mà em từng nghĩ sẽ không thể nào xảy ra như thế. Người ta chở nhau trên xe, nắm tay nhau đi trên đường, hình ảnh đó thật giống với chúng ta, đúng không anh? Phải chăng vì em bướng bỉnh, tình yêu của em chẳng dịu dàng, ngọt ngào, có đôi khi quá ồn ào làm anh mệt mỏi?
Ngày thứ 5 :
Anh không thể ép bản thân dừng suy nghĩ về em. Anh đã không chờ đợi được nữa. Anh không thể đối diện với sự thật rằng anh đã mất em, mất mãi mãi?? Sao em vẫn không nhắn tin cho anh? Sao em không biết anh đang mất thăng bằng như thế nào khi em bước ra khỏi cuộc sống của anh quá nhanh? Anh nhớ em và anh muốn được gặp em. Anh muốn nghe giọng nói của em và được ôm em vào lòng. Em có biết em đã làm đảo lộn cuộc sống của anh đến thế nào không? Anh điên lên vì anh biết một điều chắc chắn trong anh: Anh vẫn còn yêu em.. yêu nhiều lắm!
Ngày thứ 6 :
Những dòng tin nhắn của anh làm em khó hiểu, và em đã suy nghĩ về anh rất nhiều. Bỗng nhiên em thấy lo lắng cho anh quá. Em biết dù anh có làm điều gì khiến em buồn, em đau, những chuyện ngỡ như không thể tha thứ được, thì em vẫn quan tâm và yêu anh rất nhiều. Dẫu hai chúng ta không đi cùng trên một con đường, em vẫn luôn chúc anh được hạnh phúc. Hãy nói cho em biết, em phải làm gì để anh được hạnh phúc?
Ngày thứ 7 :
Xin em đừng chúc anh hạnh phúc, vì em chính là hạnh phúc của đời anh. Anh không thể thiếu em được, em đã chiếm một vị trí quá quan trọng trong trái tim anh rồi. Một lời xin lỗi anh chẳng bao giờ dám nói, bởi anh biết xin lỗi chẳng bao giờ là đủ. Anh vẫn cười, nụ cười em nói rằng thích nhìn để yêu đời và vui vẻ hơn, anh cười để giấu đi nước mắt cho riêng mình. ............ ......... ..
Chúng ta luôn cần có nhau!
Anh yêu em
Em chưa bao giờ hết yêu anh
Nếu được trở lại bên nhau, chắc chắn anh sẽ không để mất em một cách vụng dại thêm lần nào nữa. Anh đã biết giá trị thực sự của một điều gì đó khi anh vô tình làm mất nó. Và giờ anh đã biết một điều mà trước khi mất nhau anh đã không biết: Anh yêu em nhiều hơn anh tưởng.
Bây giờ em mới biết, lời nói đôi khi nói ra thật dễ, nhưng lòng dứt khoát mới khó, và nhiều khi, con người ta chia tay để lại yêu nhau... ....
Kết thúc bảy ngày xa nhau bloger: Sự nhi
Attachments:
Thể loại: Blog |
Xem qua trang tìm kiếm: 480 |
Đăng bởi: cnktd |
Ngày đăng bài: 31.03.2011
| Ý kiến phản hồi (0)